Chứng lãnh cảm là gì?
Lãnh cảm là từ dùng để mô tả tình trạng xúc cảm tình dục bị tổn thương ở phụ nữ, bao gồm một loạt những phản ứng tình dục dưới tiêu chuẩn, từ việc hoàn toàn tránh né hành động giao hợpđến việc đôi khi mất khoái cảm cực độ.
Từ lãnh cảm là một từ dễ gây hiểu lầm và có lẽ do một ngườiđàn ông đặt ra. Nó cho thấy sự thiếu hiểu biết về cơ cấu sinh lý của phụ nữ, do lầm lẫn triệu chứng với bệnh. Sự thiếu khả năng đáp ứng về mặt tình dục không phải là một lối sống phụ nữ muốn chọn cho mình; nhưng nó được áp đặt trên bà ta bởi những điều kiện ngoài khả năng kiểm soát. Lãnh cảm nghĩa là lạnh cảm xúc, ám chỉ rằng người phụ nữ cố tình khước từ sinh hoạt tình dục, điều này hoàn toàn không đúng sự thật. "Mất khả năng đạt được khoái cảm cực độ" có lẽ là thuật ngữ thích hợp hơn, và quan trọng hơn cả là thuật ngữ này có vẻ không vội xét đoán tình huống hoặc đưa ra một lời chỉ trích nào.
Những hình thức khác nhau của chứng lãnh cảm?
Cũng như chứng bất lực ở người đàn ông, "mất khả năng đạtđược khoái cảm cực độ" thay đổi từ sự thất bại rõ ràng và khôngthể chối cãi được trong sinh hoạt giới tính đến những cách thể hiện tinh tế hơn, thậm chí có thể giả dạng đến nỗi có thể bị hiểu nhầmlà đa dâm. Vấn đề cơ bản của "mất khả năng đạt được khoái cảmcực độ" là não và âm đạo không được liên kết với nhau một cách đáng tin cậy. Tình trạng này cũng giống như điện thoại bị bắt hởdây. Đôi khi đường dây bị đứt ngay giữa cuộc nói chuyện. Đôi khi thông điệp được truyền đi hết nhưng một cách lộn xộn. Đôi khi hai bên đối thoại gọi lầm số và thậm chí điện thoại không reo.
Điều gì xảy ra nếu điện thoại không reo?
Lúc đó, tình trạng "mất khả năng đạt được khoái cảm cực độ"là hoàn toàn và tuyệt đối. Vì những mục đích thực tiễn, các cơ quan sinh dục thậm chí không hữu hiệu. Một phụ nữ đau khổ vì tình trạng này đã khước từ mọi sự quan tâm đến tình dục và tất cảnhững thứ gì có tính cách gợi dục.
"Mất khả năng đạt được khoái cảm cực độ" hoàn toàn là một vấn đề nghiêm trọng về cảm xúc và cần được chữa trị theo đúng nghĩa. Cũng như mọi vấn đề có liên quan đến cảm xúc, nó bắt nguồn từ quá khứ của nạn nhân. Chưa một nhà tâm lý bệnh học nào thấy một phụ nữ mắc chứng này lại được nuôi dưỡng bằng tình yêu cha mẹ trong một bầu không khí gia đình đầm ấm, an toàn. Phần lớn những phụ nữ bị chứng "mất khả năng đạt được khoái cảm cực độ" đã phải chịu đựng một mất mát nghiêm trọngvề tình cảm trong thời thơ ấu. Khi đã là người lớn, hành vi của họ hình như là một cách "bất tử hóa" ngoài ý thức sự lạnh lùng và cô độc mà họ phải trải qua khi còn bé. Phải có nhiều sự việc tồi tệ xảyra mới có thể biến một đứa bé hạnh phúc 5 tuổi thành một bà cô yếm thế, lãnh đạm vào lứa tuổi 40. Vấn đề cảm xúc đã thâm nhập vào mỗi khía cạnh trong tính cách của cô ta.
Tại sao lại như vậy?
Giao hợp chỉ là một loại hình chuyên biệt của mối quan hệ xã hội. Trước khi một phụ nữ giao hợp với một người đàn ông, bà ta phải có mối giao thiệp về mặt xã hội với ông ta. Sự cùn lụt về cảm xúc quá rõ ràng và mãnh liệt trong lĩnh vực giới tính cũng đãthâm nhập vào hầu hết các khía cạnh trong tính cách của người phụ nữ. Emily là một ví dụ điển hình.
Emily mới 34 tuổi nhưng trông như người ngoài 40. Cô đãtận tình chăm sóc cha trong suốt 10 năm qua cho đến khi ông chết. Cô không hề quan tâm đến bất cứ một người đàn ông nào mặc dù có nhiều người để ý. Emily luôn ăn mặc như một bà giàkhắc khổ với cái váy rộng thùng thình dái quá gối. Còn mỹ phẩm thì quả là một thứ xa xí phẩm đối với cô ấy mặc dù Emily thật sự là một cô gái dễ thương. Ngoài công việc ở trường học, cô ấy không có hoạt động xã hội nào hết. Sau khi cha qua đời, Emily càng sốngkhép kín. Đôi khi cũng có một người đàn ông mời cô đi chơi, nhưngcô không thích. Điều đáng ngạc nhiên là khi còn trẻ, Emily rất sắc sảo và mọi người tin chắc rằng cô sẽ lập gia đình trước khi tốt nghiệp trung học".
Cuối cùng, Emily đến bác sĩ để được phỏng vấn về tâm lýbệnh học, chủ yếu là vì để làm vui lòng chị gái, người duy nhất mà cô ta còn duy trì mối quan hệ tình cảm. Sau đây là cuộc phỏng vấn:
Thưa bác sĩ, tôi không hề quan tâm đến chuyện giới tính,thậm chí còn không muốn nói về nó. Nếu bác sĩ nói về một chuyện gì khác thì tôi xin sẵn lòng nghe, nhưng về giới tính thì không.
Chúng tôi sẽ không nói về giới tính nếu cô không thích. Tại sao cô lại có vẻ không vui như vậy?
Tôi không thể giải thích được. Trong 15 năm qua, tôi đã trởnên kiệt quệ. Lúc đầu, tôi cũng chống chọi lại, cố gắng đi ra ngoài trong những cuộc hẹn hò và tìm những thú vui mới, nhưng tất cả đều vô hiệu. Mọi người đàn ông đều có vẻ chỉ chạy theo tình dục,và điều đó làm tôi sợ.
Vấn đề cơ bản của Emily là: thất vọng và lo âu với một gánh nặng mặc cảm tội lỗi. Cô được trị liệu về tâm lý bệnh học và dầndần nhận ra mình đã cố gắng một cách vô ý thức như thế nào đểlặp lại nỗi thất vọng và buồn chán của thời thơ ấu ngay trong thời gian này. Sự quan tâm đến trang phục và diện mạo bên ngoàicàng ngày càng tăng và cô bắt đầu đi đến những cuộc hẹn hò. Sau6 tháng điều trị, Emily lấy chồng và rất hạnh phúc.
Phương pháp điều trị duy nhất có hiệu quả với "mất khả năng đạt được khoái cảm cực độ" là tâm lý liệu pháp, vì đó là mộtvấn đề tâm thần. Sự khó khăn về sinh hoạt giới tính chỉ là cách thể hiện của một chứng loạn chức năng cảm xúc tiềm ẩn.
Khi nào thì một phụ nữ là quá già để tìm cách cải thiện tình trạng lãnh cảm?
Theo quan điểm thực tế thì không bao giờ. Khi nào bà ta cònmuốn giải quyết tình trạng này và tìm cách vượt qua, thì việc điều trị vẫn là điều đáng làm. Dĩ nhiên, bệnh nhân càng lớn tuổi thì bà ta càng có ít thời giờ để hưởng những thành quả đạt được; nhưng đôi khi những phụ nữ ở lứa tuổi 50 hoặc 60 được trị liệu bằng tâm lý bệnh học một cách hiệu quả đến nỗi họ đã kết hôn lần đầu. Chứng "mất khả năng đạt được khoái cảm cực độ" cũng có thể ảnhhưởng đến những người chỉ mới bước vào ngưỡng cửa sinh hoạt giới tính.
Điều đó xảy ra như thế nào?
Khoảng 30 năm một lần, xã hội của chúng ta lại đi vào cái gọi là cách mạng tình dục. Những người trẻ tuổi cuối cùng đã chán những hình thức "kềm kẹp" mà cha mẹ và thầy cô "cổ hủ" áp đặtlên họ. Thay vì bám chặt lấy những nguyên tắc đạo đức lỗi thờicủa truyền thống mà những người chống lại tự do tình dục đã tuyên bố, họ lại phá bỏ tất cả những xiềng xích để lao vào cuộcsống tự do tình dục. Không may là họ đã bỏ qua hai điều:
Trước hết, những bậc cha mẹ "chắn ngắt" của họ từ bao nhiêu năm nay vẫn làm cùng một điều - họ gọi đó là "Tuổi đôi mươi cuồng nộ". Ông bà của họ cũng từng vượt thoát những ràngbuộc giới tính (hồi đó được gọi là "Tuổi chín mươi vui vẻ"). Một cách đặc trưng, mỗi thế hệ mới đều nổi loạn để chống lại những nguyên tắc đạo đức của thế hệ đi trước. Về cơ bản, đây là một vấnđề xã hội học và thường tự nó giải quyết lấy. Một người mẹ 40 tuổi có mối ràng buộc hôn nhân bền vững nếu thành công trong việc bắt buộc cô con gái 20 tuổi của mình phải tuân thủ các nguyên tắcđạo đức, thì đó sẽ là bà mẹ không thành công. Hơn nữa, hai mươi năm sau, cô con gái (lúc đó đã là một bà mẹ) sẽ cố gắng áp đặt cùng một điều như vậy với con gái của mình.
Nếu cô gái không hiểu rõ điều này thì có thể dẫn đến những rắc rối đáng tiếc. Nhiều thanh niên, nhất là trong độ tuổi 18 đến25, rất nhiệt tình với nguyên tắc tự do tình dục, nhưng đôi khi não lại cắt ngang thông điệp trước khi nó được truyền đến các cơ quan sinh dục. Thực tế, trên đường dây có hai thông điệp. Một thôngđiệp nói: "Cứ việc! Hãy làm bất cứ điều gì anh (cô) muốn!". Một giọng khác có thể lớn tiếng hơn, nói toàn những điều câu nệ gây bực mình như: "Nếu cô ta có thai thì sao? Anh ta có thật sự yêu côhay không?". Tình dục đi kèm với sự sợ hãi có nghĩa là không có khoái cảm cực độ. Tình dục đi kèm với mặc cảm tội lỗi cũng có nghĩa là không có khoái cảm cực độ.
Tại sao sự sợ hãi lại ngăn cản khoái cảm cực độ?
Ở con người, tình dục có tính cách tùy ý. Giao hợp không phải là điều quan trọng tới mức sống còn; chúng ta chỉ tìm đến nó khi những nhu cầu thiết yếu hơn đã được giải quyết. Cần phải cócơm ăn, nhà ở, và cảm giác yên ổn trước. Khi có mối nguy hiểm đe dọa, dù dưới bất cứ hình thức nào, thì thiên nhiên cũng sẵn sàng ra tay hành động. Một trong những chức năng bị loại bỏ đầu tiên là khoái cảm cực độ. Một cô gái 19 tuổi thắc mắc vì không biết điều đó có thật sự đúng không, có thể lo sợ đến nỗi không thể đạt được khoái cảm cực độ. Một nữ thư ký 25 tuổi, có 2 con, đã ly dị, có thể lo sợ bị mang thai, điều này khiến cô ta không thể đạt được khoái cảm cực độ.
Một nhân tố khác, được mô tả một cách chính xác nhất bằngthuật ngữ "sự thỏa hiệp của âm đạo". Ở nhiều cô gái chưa có gia đình nhưng lại ham muốn tình dục có hai thế lực hoàn toàn đốichọi: "Tôi muốn làm tình! Tôi cần làm tình!" và: "Tình dục trước hôn nhân là sai trái! Hãy để dành cho chồng cô!". Vì não không thể hòa giải những quan điểm đối nghịch như vậy nên nó rút lui và nhường công việc lại cho một cơ quan linh hoạt, đó là âm đạo. Kết quả cuối cùng là giao hợp hầu như không có mặc cảm tội lỗi và cũng không có khoái cảm cực độ. Do "tội lỗi" nên người phụ nữ đó phải chịu "hình phạt nhãn tiền" là mất khả năng đạt được khoáicảm cực độ. Âm đạo vừa là quan tòa vừa là người thi hành án; đó là sự thỏa hiệp hoàn hảo. Hoàn hảo nghĩa là bạn đừng chống lạihình phạt "tàn nhẫn và bất thường" này.
Sao lại là tàn nhẫn?
Có 2 lý do. Trước hết, giống như Tantalus (vua Phrygia, theothần thoại Hy Lạp, bị phạt phải đứng mãi dưới nước, với mực nước lên đến cằm nhưng mỗi lần ông ta cúi xuống để uống, nước lại rút ra khỏi tầm với của ông ta), một số phụ nữ phải đau khổ vì "mấtkhả năng đạt được khoái cảm cực độ". Ít có hình thức tra tấn nào gây khổ sở hơn là được đưa đến gần kề sự thỏa mãn tình dục để rồi lại bị cướp đi khoái cảm cực độ vào giây phút cuối cùng!
Khía cạnh thứ hai và bất hạnh nhất của "hình phạt" này làlẽ ra nó không bao giờ phải xảy ra cả. Không có bất cứ một lý do nào đòi hỏi một người lớn bình thường phải tự hành hạ mình liên miên chỉ vì không tuân thủ một nguyên tắc đạo đức được gọt tỉa khéo léo dành cho một đứa bé gái 10 tuổi. Khó mà chứng minh rằng một nữ sinh trung học lại dám giao hợp mỗi tuần ba lần. Cũng khó mà khuyến khích một cô gái 22 tuổi nên giữ cùng tần số trong khi cô ta đang căng đầy nhu cầu sinh lý và những kích thích tố tình dục. Mỗi hành vi tính dục đều có thời gian và địa điểm tốt nhất. Nếu cô gái không giao hợp ở tuổi 22, thì đến bao giờ cô ta sẽ làm chuyện đó? Ở tuổi 65 chắc?
Nhưng không phải là tốt hơn nếu cô ta chờ đến khi lập gia đình sao?
Vâng, có lẽ vậy. Nhưng trong lúc đó, việc tắm nước lạnh mỗitối cũng không cải thiện sức khỏe tinh thần của cô ta được chút nào. Nguyên tắc quan trọng nhất cần nhớ là sinh hoạt giới tính làđúng. Con người được định trước để giao hợp liên tục, mặc dù córất nhiều rào cản và trở ngại đi nữa. Tốt nhất, nên đóng khung các sinh hoạt giới tính trong một khung cảnh đem lại sự an toàn lớn nhất cũng như thỏa mãn lớn nhất cho cả hai bên - đối với nhiều người thì khung cảnh đó là hôn nhân. Nhưng nếu hôn nhân là điều không thể có được vì bất cứ nguyên nhân nào thì tình dục ngoài hôn nhân là giải pháp thay thế duy nhất.
Nhưng xã hội sẽ nghĩ gì về những cô gái quan hệ tình dục trước hôn nhân?
Có đến 98% xã hội thật sự không thèm để ý đến hành vi tínhdục của các thành viên của nó. Hai phần trăm còn lại, luôn luôn bị ám ảnh bởi những chuyện người khác làm, lại không đủ can đảm để tự mình đi ra ngoài và tìm hiểu. Nếu xã hội của chúng ta cũngcần mẫn với việc theo dõi các chuẩn mực (như một số người "bảo vệ đạo đức" vẫn muốn ta tin như vậy) thì sẽ không thể có nhiều thành viên mới được sinh ra trong xã hội mỗi ngày để cho các nhàđạo đức dẫn dắt và thanh tẩy.
Một rào cản lớn đối với hạnh phúc giới tính và khoái cảm cực độ là nỗi sợ hãi làm điều sai trái. Tình dục đối với những người trưởng thành không có gì là sai trái cả. Nếu không tiếp thu được thông điệp này thì sinh hoạt giới tính chỉ đem lại những bất hạnhmà thôi. Một trường hợp điển hình là Joni, tiếp viên hàng không. Cô có cái vẻ tinh tế và thân hình tuyệt mỹ của tuổi 23.
"Tôi nghĩ rằng không cần nói dối bác sĩ làm gì -bắt tréo 2 chân lại và giật mạnh cái váy ngắn, Joni nói - Tôi có tất cả mọi thứ mà một cô gái mong muốn: một công việc thú vị, tự do hoàn toàn,mỗi ngày muốn chọn bao nhiêu đàn ông cũng có. Nhưng tôi không thể có điều mà tôi thật sự muốn có".
"Có bao giờ cô đạt được khoái cảm cực độ không?"
"Không. Càng cố gắng thì lại càng tệ hơn! Có vẻ như chẳng bao lâu sau thậm chí tôi sẽ không còn cảm thấy thích chuyện đó nữa!".
Dù có nhận thức hay không thì khi đang "vui vầy với những tay nhà giàu", vào giây phút cuối cùng, Joni đã nhớ lại nguyên tắc đạo đức của vùng nông thôn nơi cô sinh trưởng, điều mà cô đã họcđược từ bà mẹ.
Hiện nay, bằng sự hiểu biết và trí thông minh đã giúp mình thăng tiến nghề nghiệp, Joni nhận thấy rằng những điều mẹ nói 15 năm trước không nhất thiết phải áp dụng vào cuộc sống hiện tại. Khi đã hiểu được điều này, việc đạt khoái cảm cực độ đối với Joni trở nên dễ dàng hơn và cuối cùng cô đã có cuộc sống hôn nhânhạnh phúc. Vào dịp lễ Giáng sinh, cô đã viết cho vị bác sĩ tâm lý: "Tôi là một tiếp viên hàng không, nhưng tôi đã thật sự tung cánh tại phòng khám bệnh của nhà tâm lý bệnh học!"
Chứng lãnh cảm có nguyên nhân vật lý không?
Theo quan điểm máy móc, cơ quan sinh dục nữ là ví dụ điển hình hoàn hảo nhất của "thiết bị tự động điều chỉnh khi hư hỏng".Mỗi bộ phận đều có một quy trình thay thế, có thể dùng tạm trongtrường hợp hỏng hóc. Mặc dù vậy, đôi khi sự hỏng hóc vật lý vẫn xảy ra. Khoái cảm cực độ là điều họ không thể đạt được cho đếnkhi sự hư hỏng đã được điều chỉnh. Chướng ngại lớn nhất về mặtvật lý là màng trinh. Lớp màng nhỏ này có thể "đình chỉ công việc" nếu nó nằm quá nghiêng.
Nếu màng trinh quá dày và dai, nó có thể đẩy lui hoàn toànmọi cuộc tấn công của dương vật, dù mãnh liệt đến mức nào. Mỗi lần dương vật vuột ra khỏi lớp da của màng trinh, nó lại làm cho màng trinh bị đau đớn và sưng lên nhiều hơn. Cơn đau có thể ghê gớm đến nỗi ngay cả một cô trinh nữ sôi nổi nhất cũng sẵn lòng nói rằng: "Thôi, lần này là lần cuối cùng!".
Màng trinh "không có tinh thần hợp tác" chỉ là một gánh nặng trong "thời buổi văn minh hiện đại" mà thôi. Trong những nền văn hóa đơn sơ hơn, những phụ nữ lớn tuổi của bộ lạc sẽ dùngmột cây gậy có đầu nhọn để đục thủng màng trinh cô gái trong ngày đầu tiên của kỳ kinh đầu tiên, như vậy là xong.
{mospagebreak}Một cô gái hiện đại có thể làm gì khi màng trinh "không hợp tác"?
Cô ta cũng đành phải chấp nhận cắt màng trinh nhưng với một phương pháp và điều kiện hiện đại hơn. Trong phòng khámbệnh, bệnh nhân được gây mê đúng cách. Bác sĩ dùng một dao mổ bằng thép không rỉ, rạch một đường chữ thập lên màng trinh. Đây là một nửa công việc.
Nửa thứ hai của công việc quan trọng hơn. Khi các mép đãđược chọc thủng, vết rách phải được để ngỏ. Khoảng một tuần sau, khi cơn đau đã biến mất, người chồng hoặc bạn trai dùng bất cứ vật dụng thích hợp nào để nong khe hở ở màng trinh. Việc giaohợp đều đặn và thường xuyên trong 6 tuần đầu là điều thiết yếu để xóa bỏ những mảnh còn lại của màng trinh và để cho âm đạo tự lành lại một cách như ý.
Đó có phải là trở ngại duy nhất mà màng trinh gây ra không?
Không. Ngoài việc làm cho người đàn ông sợ hãi về sự hiện diện hoặc vắng mặt của nó, màng trinh còn gây ra trò ranh mãnh khác nữa. Ở những phụ nữ trên 40 tuổi, chỗ mà trước đó là màngtrinh có thể bị sưng tấy lên. Thay vì chỉ có những rẻo nhỏ chung quanh lỗ âm đạo, ở đó lại hình thành một cái gút cứng, được gọi là "cái mồng tạo thành từ màng trinh". Nó nằm phía trên riềm dướicủa lỗ âm đạo như một người lính canh. Mỗi khi mặt dưới của dương vật lướt qua, nó lại gây ra cơn đau khủng khiếp. Cách điều trị thông thường là giảm thiểu sự thiếu hụt kích thích tố nữ oestrogen, nguyên nhân gây ra sự kiện này.
Còn hình thức lãnh cảm nào khác liên quan đến những phụ nữ trẻ hơn không?
Còn. Hình thức mất khả năng đạt khoái cảm cực độ thông thường nhất và thường chỉ có tính cách tạm thời chính là "chứng lãnh cảm trong thời kỳ trăng mật" Muốn thích nghi với một mối giao tiếp tinh tế và thân mật như sinh hoạt giới tính, có thể cần phải mất một thời gian. Nếu muốn đạt được khoái cảm cực độ ngay trong tuần trăng mật, có thể bạn sẽ chuốc lấy sự thất vọng. Ngay cả khi đêm hợp cẩn không phải là đêm đầu tiên hai người lên giường đi nữa, thì sự lo lắng và hoảng sợ cũng đủ để có thể làmmất đi cơ hội đạt được khoái cảm cực độ. Đôi khi tình trạng này còn có thể trở nên tồi tệ hơn. Sue kể lại những chuyện đã xảy ra với cô ta như sau:
"Bây giờ tôi hầu như có thể cười to về chuyện đó, nhưng tối ấy tôi cứ nghĩ đấy là ngày tận thế. Lúc bữa tiệc cưới tàn thì đã gần nửa đêm, Tony và tôi trở về khách sạn. Sau khi nói chuyện vàiphút, chúng tôi lên giường. Đó là lần đầu tiên chúng tôi thật sự cùng nhau làm việc đó. Anh ấy hôn tôi và khi tôi bắt đầu kéo anh ấy lên thì anh đột ngột khựng lại.
"Tôi không thể tưởng tượng được mình đã làm sai chuyện gì và hơi sợ. Anh ấy hỏi: “Em có đem theo không?'. Tôi hỏi lại 'Đem cái gì?' Anh ấy trả lời “Dụng cụ tránh thai. Em không muốn mang thai tối nay, phải không? ”. Anh ấy quên đem theo bao cao su mà tôi lại không có. Chúng tôi vẫn quyết định cứ tiếp tục đi tới, nhưnganh ấy lại không thể đưa nó vào được. Do đau quá, tôi đề nghị dừng lại.
"Lúc đó khoảng 3 giờ sáng. Chúng tôi nghỉ một vài phút và anh ấy tìm thấy vaseline trong phòng tắm. Cuối cùng, anh ấy cũngđưa được nó vào người tôi và tôi nghĩ rằng lần này chúng tôi có thể giao hợp được. Lúc đó, đột nhiên tôi cảm thấy không được khỏe và tôi nghĩ rằng có lẽ anh ấy đã làm rách cái gì đó. Rồi tôi sực nhớ rarằng đó là khoảng thời gian tôi hành kinh. Chúng tôi chỉ chuẩn bịđi ngủ khi mặt trời bắt đầu lên. Đó là một đêm tồi tệ nhất!
"Nhưng thật sự tôi không thể phàn nàn gì hết. Kinh kỳ của tôi chỉ kéo dài trong 3 ngày và sau đó chúng tôi phục hồi lại từ sự rối loạn của kinh nghiệm dữ dội đó. Những ngày còn lại trong tuần trăng mật của chúng tôi thật là hoàn hảo. Tony và tôi được đền bù hơn cả sự đòi hỏi đối với 'cái buổi ban đầu' ngớ ngẩn kia".
Kinh nghiệm của Sue là cực hiếm khi tất cả những điều nàycùng xảy ra một lúc. Đôi khi đó chỉ là cảm giác sung sướng tột độ của đêm tân hôn và nó thật sự không gây phiền toái cho ai cả. Cũng như bất cứ một công việc phức tạp nào khác, sinh hoạt giớitính cũng có những giai đoạn đứt quãng. Đôi tân hôn phải làm quen với những phản ứng của nhau, phải biết phối hợp các phản xạ sinh lý của nhau và đôi khi cũng cần loại bỏ những kỳ vọng không thực tế.
Có những loại kỳ vọng không thực tế nào?
Trong phim ảnh, sách báo, hành động giao hợp được mô tảqua hình ảnh của 2 cơ thể hoàn mỹ, tuyệt vời, họ lên đến tột đỉnh của niềm vui xác thịt. Theo lý thuyết, điều này có thể có nhưng nólại không mô tả được kinh nghiệm giới tính trung bình. Người đànbà nào cũng kỳ vọng có được niềm lạc thú bên ngoài những giấc mơ mãnh liệt nhất. Tình dục có thể đem lại sự thỏa mãn tuyệt vời,nhưng rốt cuộc nó cũng chỉ là sự tương tác tâm sinh lý giữa haicon người và có những hạn chế và khiếm khuyết. Kỳ vọng quá nhiều sẽ đem lại sự thất vọng. Nếu mọi sự không được hoàn hảo trong lần đầu tiên, lần thứ hai, hoặc ngay cả lần thứ 20 đi nữa, thìtrong thời gian sống chung với nhau, cặp vợ chồng trung bình cũng có được 7.000 cơ hội khác để cải thiện hoạt động giới tính của họ.
Những vấn đề của chứng lãnh cảm luôn luôn tự cải thiện lấy?
Không phải như vậy. Đôi lúc, mặc dù cả hai bên đều có "thiện chí" nhưng tình trạng của họ vẫn trở nên tồi tệ hơn. Tìnhtrạng đó có thể đơn giản chỉ vì sự kém hiểu biết. Wendy (24 tuổi) đã lập gia đình 6 tháng rồi. Cô đi khám bệnh chỉ vì không thể thụ thai. Thật ra, vấn đề không phải chỉ đơn giản như vậy:
"Thưa Bác sĩ, Ted và tôi rất nôn nóng có con. Tôi là con một và anh ấy cũng vậy. Chúng tôi muốn trở thành một gia đình đông đúc càng sớm càng tốt".
"Sáu tháng vẫn còn là hơi sớm để phải thất vọng. Cô đã dùng thuốc tránh thai chưa?"
"Thuốc tránh thai là gì, thưa bác sĩ?"
Như vậy là đủ để cho vị bác sĩ đoán ra vấn đề:
"Trong lúc giao hợp, cô không cảm thấy điều gì cả sao?"
Wendy lắc mạnh cái đầu xinh đẹp trong lúc nước mắt chảy ròng ròng xuống hai má: "Thậm chí tôi không biết tôi đang làm gì!Trong tình dục chắc chắn phải có gì hơn là chỉ chừng đó. Nó giống như không làm gì hết! Nhưng ít nhất là bây giờ nó không làm cho tôi đau như trước kia!"
Sau khi khám bệnh, bác sĩ đã tìm thấy chính xác điều màông nghi ngờ: màng trinh của Wendy vẫn nguyên vẹn; trên thực tế, cô vẫn còn là một trinh nữ. Tuy nhiên, niệu đạo đã được nong rộng ra, có thể dễ dàng đưa ngón tay trỏ vào mà không có phảnứng gì. Trong chừng mực có liên quan đến tình dục (nói theo nghĩa đen), Ted và Wendy hoàn toàn không biết gì cả. Ngay từ đầu, Ted đã "đi lộn địa chỉ" và vì nghĩ rằng hành động giao hợp tất nhiêngây đau đớn nên Wendy đã cố gắng để không kêu la. Cuối cùng, niệu đạo phải chịu nhượng bộ trước sự tấn công liên tục, nhưng đó lại không phải là con đường dẫn đến sự thụ thai. Bác sĩ đã thựchiện cuộc giải phẫu màng trinh và cung cấp cho Ted và Wendy một "bản đồ đường sá" theo cơ thể học, và 3 tháng sau cô thụ thai. Một màng trinh còn nguyên vẹn và việc gõ lầm cửa - sự kiện này có thể xem như hoàn tất danh sách các nguyên nhân dẫn đến chứng lãnh cảm.
Có phải hình thể cơ quan sinh dục là nguyên nhân chính khiến một phụ nữ khó đạt được khoái cảm cực độ không?
Hoàn toàn không hẳn là như thế. Hình thể của các cơ quansinh dục có lẽ là điều kiện ít quan trọng nhất để đạt được khoái cảm cực độ. Khoái cảm cực độ có thể đạt được ở những phụ nữ không có âm hạch, ở những phụ nữ không có âm đạo và ngay ở những phụ nữ có âm đạo nhân tạo nữa.
Có những phụ nữ sinh ta mà không có những cơ cấu đó sao?
Có. Ở một số ít các cô gái, âm đạo và âm hạch có thể khôngbao giờ phát triển. Ở một số phụ nữ khác, những cơ quan này phải được giải phẫu để lấy đi các khối u ác tính. Dù những cơ quan này có bị thiếu hoặc mất đi, phụ nữ vẫn có thể, và thật sự đạt đượckhoái cảm cực độ.
Ngành giải phẫu tạo hình đã phát triển được một kỹ thuật chế tạo âm đạo bằng cách lấy da phía trong của bắp đùi tạo thành một hình trụ và may vào chỗ lẽ ra phải có âm đạo. Tính thích nghicủa cơ thể lớn đến nỗi sau nhiều lần giao hợp thường xuyên, da không còn là "da" nữa và mang hầu hết các đặc tính của niêm mạcâm đạo. Điều còn gây ấn tượng mạnh hơn nữa là trong vòng 6tháng, khoảng 70% phụ nữ có âm đạo nhân tạo đạt được khoái cảm cực độ đều đặn. Nguồn cung cấp các dây thần kinh cho khu vực âm hộ phong phú đến nỗi việc kích thích bất cứ bộ phận nàotại khu vực đó cũng đều có thể đem lại khoái cảm cực độ. Không có bất cứ một lý do gì khiến cho một phụ nữ không nên có những cơn khoái cảm cực độ đều đặn và thường xuyên, nếu bà ta muốn.
Vậy thì tại sao nhiều phụ nữ gặp trở ngại trong việc đạt được khoái cảm cực độ?
Vì họ là nạn nhân của sự rối loạn từ bên trong. Một phụ nữcó mối quan hệ không được như ý với chồng mình (chẳng hạn chồng bà ta không ngó ngàng gì đến các nhu cầu sinh lý của vợ) sẵn lòng chấp nhận một cách có ý thức những gì ông chồng "banphát" mặc dù phải chịu đựng sự trống vắng về cảm xúc. Một cách vô ý thức, cảm xúc của bà ta tìm cách trả đũa. Một cách thể hiệnbên ngoài của sự rối loạn này là kiềm chế khoái cảm cực độ. Điềuđó đã xảy ra với Angela và sau đây là những gì cô ta mô tả:
"Alex và tôi kết hôn đã 10 năm nay và tôi không biết phải làm gì. Tôi đã thử mọi cách có thể nghĩ tới và bây giờ tôi sẵn sàng đầu hàng.
Điều tồi tệ nhất là tôi thật sự không có điều gì để phải kêu ca cả. Alex làm việc hăng say, kiếm được nhiều tiền, và phần lớn phụ nữ đều sung sướng được lấy anh ta làm chồng. Việc sinh hoạt giới tính với anh ấy tốt đẹp cho đến ngày cuối cùng; rồi tất cả đều tan vỡ. Cả 7 năm thật sự tôi chưa đạt được khoái cảm cực độ một lần nào".
"Phần lớn phụ nữ đều sung sướng được lấy Alex làm chồng. Còn bà thì sao?"
"Tôi đang bắt đầu thắc mắc. Mỗi cuối tuần, chúng tôi đềuđến thăm mẹ anh. Khi anh ấy ở đó, anh ấy hành động như một đứa bé trai. Anh ấy hoàn toàn quên tôi và tất cả những gì anh ấy nghĩ đến là bà mẹ của anh ấy. Gần như tôi ghét bà ta!" Mặt của Angela đỏ bừng lên và các đốt ngón tay cô ta trở nên trắng khi cô ta điên cuồng dí nát điếu thuốc.
Những lần khám sau đó cho biết, không phải Angela chỉ "gần như ghét" mẹ của Alex mà thôi; thật ra, cô ghét bà ta một cáchmãnh liệt. Theo nghĩa đen, sự mãnh liệt mà cô ta hướng về mẹ chồng của mình hầu như đã trừ đi một cách có tính toán sự mãnh liệt mà lẽ ra cô ta dùng trong việc giao hợp với chồng. Hình ảnhthiêng liêng của bà mẹ Alex không bao giờ được đem ra tranh luận giữa hai vợ chồng do Alex không cho phép. Chính vì thế, Angelatrả đũa theo cách duy nhất mà cô ta có thể làm một cách vô thức, trên giường, với các cơ quan sinh dục của mình. Cô từ chối ban choAlex mức độ cảm xúc mà anh ta có thể hưởng được. Để báo thù,cách xử sự của cô ta hầu như hoàn hảo, chỉ có điều là nó phá hủy hoàn toàn sự hưởng thụ thú vui xác thịt của cô ta.
Muốn giải quyết mâu thuẫn nội tại này cần phải có sự hợptác của Alex. Đầu tiên, anh ta phản đối: "Không một nhà tâm lýbệnh học nào có thể xen vào giữa mẹ tôi và tôi được!" Sau vài lần tới gặp bác sĩ, anh ta bắt đầu nhận thức được rằng mẹ đã chen vào giữa anh và vợ. Anh ta thu hết can đảm để phá bỏ tình trạng này.Anh ta đi thăm mẹ mỗi tháng một lần và cố gắng nhìn mẹ bằng cặp mắt của người lớn. Mọi việc trở nên tốt đẹp hơn, lần duy nhất Angela không đạt được khoái cảm cực độ là khi cô ta giao hợp vàobuổi tối sau khi hai vợ chồng đi thăm mẹ Alex về.
Chứng mất khả năng đạt khoái cảm cực độ luôn liên quan đến người chồng?
Hầu như luôn luôn, mặc dù đôi khi mối liên hệ không được rõ ràng cho lắm. Hãy xét trường hợp của Ellen:
"Thưa bác sĩ, tôi không biết đó là cái gì. Tôi cố gắng làm theo tất cả những gì Jim chỉ. Tôi đã đọc tất cả những sách nói về những kỹ thuật sinh hoạt giới tính mà anh ấy đem về nhà. Tôi để cho anhấy làm bất cứ điều gì mà chúng tôi có thể nghĩ ra nhưng tôi cũng vẫn không cảm thấy gì hết".
"Jim cảm thấy ra sao?"
"À, anh ấy cũng đã đọc tất cả những cuốn sách đó và chỉ cảm thấy vô hiệu. Anh ấy thật sự nghĩ rằng có điều gì trục trặc ở anh ấy vì anh ấy không thể làm cho tôi thỏa mãn. Nếu anh ấy đạt được khoái cảm cực độ trước tôi, mà 99% trường hợp là như vậy, thì anh ấy lại thất vọng. Đôi khi sau đó anh ấy không thể ngủ được". Ellen gượng cười mệt mỏi. Tôi nói với anh ấy rằng điều đó không quantrọng, cứ 'đi tới', khỏi chờ tôi, vì tôi đã rút lui từ lâu rồi".
Sau vài buổi cùng nhau đến nhà tâm lý bệnh học, câu chuyện đã được bộc lộ. Trước khi kết hôn, cả Jim và Ellen đều córất ít kinh nghiệm về sinh hoạt giới tính. Ellen chỉ biết nhào vàovòng tay của Jim, vì theo cô, người đàn ông phải biết mọi việc liên quan đến điều đó. Còn Jim lại không biết và anh đã hoảng sợ.Cuộc sống tình dục của họ được sao y từng chương của các cuốnsách hướng dẫn sinh hoạt giới tính mới nhất. Mọi thứ đều chính xác một cách khoa học, chỉ trừ yếu tố con người. Nàng Ellen khốnkhổ không biết điều gì tốt hơn. Một cách vô ý thức, cô ta bực tứccái lối tiếp cận hành động giao hợp máy móc của chồng. Trong sinh hoạt giới tính, tình cảm con người thật sự có thể đền bù cho bất cứ sai lầm nào so với hình thức hoàn chỉnh. Ngay cả khi kỹ thuậtthiếu sự hoàn chỉnh, thì tình yêu và sự dịu dàng vẫn có thể lấp đầy được khoảng trống đó. Khi đã nhận thức được điều này, Jim ném các cuốn sách đi, Ellen cảm thấy mình là một người vợ hơn làmột cuốn sách, và các cơn khoái cảm cực độ đã thay thế cho sự thất vọng. Theo lời Jim nói sau đó, "Nói thật với bác sĩ, Ellen và tôihọc được từ vài đêm sống cuồng nhiệt với nhau còn nhiều hơn từ tất cả những cuốn sách đó gộp lại!"
Điều gì xảy ra nếu người đàn bà không nhận thức được rằngchứng mất khả năng đạt khoái cảm cực độ của mình có nguyên nhân từ cảm xúc?
Như vậy thì cô ta sắp sửa phải chịu nhiều thất vọng. Một cách vô ý thức, người phụ nữ mắc chứng mất khả năng đạt khoáicảm cực độ chọn một người chồng bất lực. Anh ta không thể "hành sự" lâu đủ để kích thích vợ; thậm chí nếu anh ta có thể kéo dài thì chưa chắc cô đã đạt được khoái cảm cực độ. Bằng cách chọn mộtngười đàn ông như vậy công với vấn đề về cảm xúc, người phụ nữ có thể không bao giờ đi đến điểm mà cô ta mong muốn tránh nhất (một cách vô ý thức): sự thỏa mãn tình dục. Đôi khi kết quả thật làbi thảm.
Tại sao vậy?
Nếu người phụ nữ bắt đầu nghĩ rằng việc đạt khoái cảm cực độ chỉ là tìm kiếm cho được một dương vật "đúng" thì có thể cô ta sẽ tính tới việc làm cái gì đó. Tên thường gọi của sự tìm kiếm nhưvậy là "chứng cuồng dâm ở phụ nữ". Vì không biết bản chất thật vấn đề của mình, người phụ nữ đi tìm hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, nhưng không sao tìm cho được "sự thỏa mãn thật sự". Những người đàn ông tìm cách làm cho cô ta thỏa mãnnghĩ rằng họ "đang gặp vấn đề gì đó". Không có gì sai sự thật. Đơn giản là họ chỉ lợi dụng một nạn nhân khốn khổ của sự xung đột thần kinh. Khi tất cả sự mê hoặc đã bị bóc trần ra, thì bất cứ một phụ nữ cuồng dâm nào cũng sẽ sẵn sàng đổi cuộc đời "thú vị" của mình lấy 3 cơn khoái cảm cực độ mỗi tuần với một người đàn ôngmà cô ta yêu. Việc cô ta tìm kiếm một "dương vật kỳ diệu" đã thất bại vì trở ngại đối với khoái cảm cực độ không nằm trong dương vật cũng không nằm trong âm đạo, mà nằm chính ngay trong đầuóc của cô ta.
{mospagebreak}Các phụ nữ "cuồng dâm" có bao giờ đạt được khoái cảm cực độ không?
Có. "Cuồng dâm" là một chứng bệnh trớ trêu. Cũng như mộtngười đàn ông bất lực có thể cương cứng rất lâu nhưng chưa có dịp dùng đến "hành trang" của mình, các phụ nữ "cuồng dâm" có thểđạt được khoái cảm cực độ, nhưng không có nhiều cơ may lặp lại. Đó là điều gây thất vọng.
Đôi khi một phụ nữ mắc chứng mất khả năng đạt được khoái cảm cực độ nghĩ rằng sự tìm kiếm của mình đã chấm dứt. Tại mộtbữa tiệc, trong phòng khách của khu nhà nghỉ, cô ta gặp người đàn ông có khả năng kích thích được cô ta. Sau một đêm (đôi khi hai hoặc ba đêm hoặc nhiều hơn nữa) giao hợp tương đối bình thường,cô ta cảm thấy rất hạnh phúc. Sự tìm kiếm của cô ta đã được đền bù, và cuối cùng cô ta có thể yên tâm để hưởng thụ. Rồi khi chuyện xảy ra không còn là tình cờ nữa, bộ não rút lui và khoái cảm cực độbiến mất.
Tại sao điều đó xảy ra?
Đối với các phụ nữ mắc chứng "cuồng dâm", tình dục thường là điều có thể chấp nhận được khi nó vẫn còn là một trò chơi. Khi có dấu hiệu rõ ràng cho thấy rằng mối quan hệ chín mùi thì họ lại muốn rút lui. Nancy, 28 tuổi, người mẫu nhiếp ảnh, là một ví dụ điển hình:
"Thưa bác sĩ, tôi bị chứng lãnh cảm và vẫn giữ kín được điềunày. Tôi không hành động một cách khờ khạo để người ta biết đượcsự thất vọng của mình. Tôi cố gắng tỏ ra sôi nổi và vui vẻ nhưng thật sự không bao giờ đạt được một chút gì từ việc sinh hoạt giới tính cả".
"Có phải cô muốn nói rằng cô không bao giờ đạt được khoái cảm cực độ?"
"Phần lớn những lần giao hợp, tôi đều không đạt được khoái cảm cực độ. Nhưng cứ mỗi 6 tháng tôi lại gặp được một người đàn ông với lối xử sự khác. Với anh ta, mọi việc trở nên dễ dàng, ítnhất cũng trong một thời gian. Thật là tuyệt vời mỗi khi chúng tôi ngủ với nhau và tôi nghĩ rằng mình đã tìm được đúng đối tượng phải tìm. Rồi tôi về ở với anh ấy và chỉ nội trong một tuần sau thìtình trạng cũ lại xảy ra! Khi mối quan hệ không có hy vọng kéo dài thì sinh hoạt giới tính vẫn là hoàn hảo. Có chuyện gì trục trặc đối với tôi không? Tại sao tôi không thể là một phụ nữ bình thường như bao phụ nữ khác?"
Khi nào tình dục còn là một sở thích tinh tế, thì Nancy vẫncòn là một người tình tuyệt vời. Đến khi phải đóng vai trò một phụnữ trưởng thành, thì thật sự cô ta lại không thể làm được, và các cơ quan sinh dục, dưới ảnh hưởng của não, "đình công" ngay lập tức. Khi bắt đầu hiểu được vấn đề của mình và nhiều chuyện kháccó liên quan đến tính cách của mình, thì Nancy đã có được một vài thay đổi. Việc chọn lựa đối tượng của cô đã chuyển qua những người đàn ông chín chắn hơn và có thể làm nổi bật những gì là tốtđẹp nhất ở cô ta. Việc không đạt được khoái cảm cực độ chỉ còn là một ngoại lệ. Cuối cùng, như Nancy nói, "Tuổi trưởng thành có nhiều việc làm nhưng tôi có thể nói rằng những người trưởngthành có nhiều niềm vui hơn!"
Không phải một số phụ nữ mắc chứng "cuồng dâm" chỉ vì họ "đa dâm" sao?
Không một phụ nữ nào muốn thừa nhận rằng lý do duy nhất khiến họ phải liên tục thay đổi đối tác chỉ là thiếu thỏa mãn sinh lý. Khoái cảm cực độ ở các phụ nữ mắc chứng "cuồng dâm" cũng hiếm hoi như các khoái cảm cực độ ở các cô gái điếm, nhưng cả hai nhóm đều biết cách tạo ra các hình ảnh riêng.
Có phải chứng lãnh cảm gồm nhiều loại khác nhau không?
Đúng vậy, tùy theo cách mà người phụ nữ muốn nói về tình trạng của mình một cách vô ý thức. Chẳng hạn, nếu ham muốn tình dục nhưng lại không muốn đụng chạm đến dương vật, có thểcô ta mắc chứng "co khít âm đạo". Ở người mắc chứng này, cái miệng có thể nói "có", nhưng các âm thần lại nói "không".
Cũng như miệng, âm đạo được bao quanh bởi những cơ vòng mạnh. Nếu các cơ này co lại, dương vật sẽ không đi vào được. Khi đã có lời "báo động" này, nếu chàng trai và cô gái vẫn cố gắng tiếptục giao hợp, thì kết qủa có thể là tai hoạ. Chuyện này đã xảy ra với Gene vào một đêm nọ, và anh ta sẽ không bao giờ quên được:
"Có lần tôi đọc được điều này trong một cuốn sách nhưng tôinghĩ rằng đó chỉ là chuyện nhảm nhí. Rồi đêm nọ tôi đi chơi với một cô gái tên là Audrey. Chúng tôi đã cùng vui vẻ với nhau và uống vài ly rượu rồi đi đến nhà cô ấy. Cô ấy ở chung nhà với vàingười bạn gái. Audrey hơi căng thẳng có vẻ như không thường xuyên làm điều đó, nhưng rồi cũng êm xuôi. Khi chúng tôi lên giường, tôi bắt đầu đi vào người cô nhưng cô kêu đau. Có rất nhiều cô gái làm như vậy vì họ muốn "đối tác" nghĩ rằng đó là lần đầu tiên. Vì vậy, tôi tiếp tục đẩy vào và ngay lập tức biết rằng có vấnđề xảy ra. Tôi bị kẹp chặt và cả 2 cùng đau đớn. Đó là một ấn tượng rất khủng khiếp. Sau đó chúng tôi không hề gặp lại nhau".
Phần lớn các trường hợp co khít âm đạo không đến nỗi dữ dội như Gene đã trải qua. Khi biết âm đạo bị khép chặt, một người đàn ông bình thường không tìm cách để ép vào. Nhưng nếu đêmnào âm đạo cũng bị khép chặt như vậy và người đàn ông không thể tìm chìa khoá mở, thì điều đó sẽ gây phiền toái cho hai người.Sự co khít âm đạo thường bắt nguồn từ nỗi sợ hãi -sợ đau, sợ chính hành động giao hợp, sợ có thai. Khi sự sợ hãi biến mất, tình trạng co thắt cũng biến mất theo. Nếu cả hai vợ chồng biết rõ vềchứng co khít của âm đạo, thì tình trạng sẽ sáng tỏ ngay. Thông thường họ không hiểu như vậy, và có thể dẫn đến chứng "giao hợp đau".
Chứng giao hợp đau là gì?
Trong tình trạng bị co khít âm đạo, việc cố gắng đẩy dương vật vào âm đạo sẽ gây đau đớn. Trong những trường hợp hiếm hoi có thể đạt được khoái cảm cực độ thì khoái cảm cực độ sẽ gây đau đớn. Thay vì sung sướng, hành động giao hợp lại trở nên một cực hình. Sự đau đớn ở người phụ nữ chỉ chất dứt khi chấm dứt sinhhoạt tình dục.
Nguyên nhân xảy ra chứng giao hợp đau?
Trong một số ít trường hợp, nguyên nhân của nó mang tínhvật lý. Bất cứ hình thức nhiễm trùng nào ở xương chậu hoặc bộphận sinh dục cũng đều gây trở ngại cho sự giao hợp. Các tình trạng này thường dễ thấy và có thể được điều trị một cách nhanh chóng. Tổn thương nhỏ gây ra cho cơ quan sinh dục do dương vật"tấn công thô bạo" vào màng trinh còn chắc, âm đạo co khít cũng có thể gây ra cơn đau và cơn đau này sẽ biến mất khi vấn đề cơ bản được giải quyết xong. Một nguyên nhân khác của chứng giaohợp đau là tình trạng thiếu kích thích tố nữ ở giai đoạn mãn kinh. Khi sự khiếm khuyết được khắc phục thì cơn đau sẽ biến mất.
Các nguyên nhân vật lý của chứng giao hợp đau chiếmkhoảng 10% số trường hợp. Số còn lại là do người phụ nữ gặp phải những điều họ không thích hoặc không thể nói thành lời. Nhiều người thay vì bàn bạc với chồng một cách thẳng thắn về tình trạngcủa mình thì lại cố gắng chịu đựng hay quanh co che giấu. Họ nghĩ rằng làm như vậy thì mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng không ngờ việc này đã thực sự ảnh hưởng đến cả hai vợ chồng.
Một số phụ nữ khác, bằng những cách điều chỉnh vô thức, có thể giao hợp mà không có một cảm giác gì cả. Tất cả các "dây điện"đều được ngắt mạch, chúng cách ly cảm xúc ở bộ não khỏi âm đạo. Lời "trách mắng" của họ dành cho chồng (hoặc bạn trai) rất rõ ràng: "Hãy sử dụng tôi theo cách nào anh muốn, nếu cách đó khiến anh cảm thấy sung sướng. Nhưng đừng tìm cách kéo tôi vào, khiến tôi cảm thấy thích thú với hành động này". Lạ thay, một tỷ lệ lớn những phụ nữ đau khổ vì tình trạng này lại là những cô gái thích phô trương vẻ đẹp của mình bằng cách mặc những trang phục khêu gợi. Có một mối tương quan nào đó giữa những thói quen kiểu cách, cách nói chuyện, trang phục quá gợi dục với việc mấtcảm giác khi giao hợp.
Chúng ta cần phải đi ngược về những năm đầu của thế kỷ 19, khi thói phô bày giới tính được chấp nhận là thời thượng.Trong khoảng thời gian trùng với triều đại của Napoleon I, loại váy dài quét đất, thắt lưng cao, hở ngực được xem là thời trang. Thời trang hiện đại cũng có vẻ như đang đi theo cùng một conđường và từ cả hai phía. Điều này đặc biệt thú vị đối với một sốphụ nữ vô cảm về giới tính. Thường họ bị bắt buộc phải phô bày "tài sản trời cho" của mình theo mức độ tối đa mà pháp luật cho phép, để chứng minh cho mọi người thấy rằng họ thật sự khêu gợi.Và khi những bộ quần áo khêu gợi ấy được gấp ngay ngắn dưới chân giường thì màn trình diễn chấm dứt. Họ chủ động trình diễn mọi động tác, mọi tư thế để khoe sự hấp dẫn của chính mình.Nhưng khi đến sự kiện chính thì họ lại hoàn toàn bị động. Tình trạng không đạt được khoái cảm cực độ là điều rất thường gặp ở những cô gái này. Thật sự tất cả năng lượng về giới tính của họ đãđược dành cho việc phô bày những "món hàng hấp dẫn" của họ rồi, không còn lại gì cho mục đích sản xuất nữa cả. Một mặt, việc khoe các "phụ tùng giới tính" của mình trước đám đông là điều tương đương về cảm xúc của khoái cảm cực độ, do vậy không còn một sức đẩy nào khác để sinh hoạt giới tính theo cách bình thường nữa.
Có thật những cô gái vô cảm về giới tính không hề cảm xúc chút nào?
Không nhất thiết như vậy. Tình trạng này xuất hiện theo nhiều mức độ khác nhau. Hình thức cực độ là sự mất cảm giáchoàn toàn và thường xuyên trong khi giao hợp. Loại này rất hiếmdù có thật. Thường gặp hơn là sự mất cảm giác tương đối và có chọn lọc.
Có phải một số phụ nữ vẫn hưởng được thú vui xác thịt mà không cần phải đạt khoái cảm cực độ hay không?
Một số phụ nữ nói như vậy, nhưng "hưởng" mà không kèm theo khoái cảm cực độ cũng gần như "thưởng thức" một bữa ănngon mà không nuốt được. Thay vì tìm lời biện hộ cho việc không có khả năng đạt được khoái cảm cực độ, hoặc thay vì chịu đựng trong im lặng, một phụ nữ có thể hành động một cách có ý nghĩa hơn bằng việc dùng hết khả năng của mình để giải quyết vấn đề. Là một con người, ít nhất cô ta cũng có quyền hưởng những lạc thú mà thiên nhiên đã ban cho loài người, và cô ta cũng vẫn có thể làm một việc gì đó.
Cô ta có thể làm gì?
Trong một số trường hợp, cô ta có thể làm được nhiều việc để tự giúp cho chính mình. Không có khả năng đạt được khoái cảm cực độ cũng gần giống như chứng mất trí nhớ về giới tính do tự mình gây ra. Thật sự, trong cuộc sống của mình, mỗi phụ nữ đều có lúc cảm nhận được những đòi hỏi về tình dục khiến cho việc đạt được khoái cảm cực độ trở nên gần như chắc chắn. Rồi có chuyệnxảy ra. Hoặc người mẹ tỏ ra nghiêm khắc đối với một đề tài tế nhị là sinh hoạt giới tính hoặc sự cự tuyệt của một bạn trai đã giẫm nát tiềm năng đạt được khoái cảm cực độ vừa chớm nở. Bị dồn néncùng với bất cứ vấn đề cảm xúc nào đang ngấm ngầm lên men, điều này sẽ làm cô ta mất đi cơ may đạt được khoái cảm cực độ. Nhưng nếu có được sự giúp đỡ của người đàn ông hiểu biết vàchính cô ta cũng thật sự có ý muốn vượt qua trở ngại, thì khả năng đạt được khoái cảm cực độ tiềm tàng thường được hồi sinh.
Có cách gì để phòng ngừa chứng lãnh cảm không?
Có. Cách bảo vệ đầu tiên và quan trọng nhất chống lại chứng mất khả năng đạt được khoái cảm cực độ là sự hiểu biết. Nó được bắt đầu tại gia đình khi mới cô bé gái được 3 hoặc 4 tuổi. Giáo dục giới tính một cách thẳng thắn, rõ ràng là bước đầu tiên. Một phần sống động của chương trình này là giáo dục bổ sung để theo kịpnhững đòi hỏi về giới tính đang phát triển của đức trẻ. Đứa bé gái 5 tuổi không cần phải biết rằng âm hạch là trung tâm của khoái cảm cực độ. Nếu được cho biết những đứa bé từ đâu đến, nó sẽđược trang bị tốt đối với những vấn đề có thể sẽ gặp phải trong vài năm tới. Trái lại, nếu một người nào đó quên nói cho đứa em gái 16 tuổi của mình biết rằng, việc kích thích dương vật bằng môi vàlưỡi là những cách thông thường để thể hiện ham muốn về giới tính, thì họ đã vô tình bỏ mặc cô ta trước những rắc rối về sau này.
Hàng phòng vệ thứ hai chống lại chứng mất khả năng đạtđược khoái cảm cực độ là sự giáo dục về tình cảm. Nếu mục đích tối hậu của hành động giao hợp chỉ là khoái cảm cực độ, thì hình thức hoạt động sinh lý lý tưởng chính là thủ dâm. Nó vừa "rẻ tiền",sạch sẽ và tiết kiệm được thời gian hơn. Nhưng lại thiếu mất một thành phần quan trọng là sự quan hệ về tình cảm với một con người khác. Chọn một người bạn gối chăn mà mình yêu và tôn trọng là điều cơ bản khiến phụ nữ có thể giảm thiểu các trục trặc về khoái cảm cực độ.
Nếu một phụ nữ đạt khoái cảm cực độ đều đặn, thường xuyên, thì sau này cô ta có thể gặp rắc rối vì chúng hay không?
Có. Nhưng phần lớn những khó khăn này chỉ là tạm thời. Những gì gây ảnh hưởng về tình cảm đối với cô ta cũng đều có thểtạm thời ảnh hưởng đến khả năng đạt khoái cảm cực độ của cô ta. Khi vấn đề qua đi, khoái cảm cực độ sẽ quay trở lại ngay. Đôi khi, trong lúc đang giao hợp bình thường, vì một lý do nào đó chưađược biết, cô ta có thể không đạt được khoái cảm cực độ. Đây có lẽchỉ là tình trạng "nổ cầu chì" trong việc "nối dây sinh lý" có thể xảy ra lúc này hay lúc khác. Trừ khi tình trạng này xảy ra thườngxuyên và dai dẳng, nếu không, không có gì phải lo ngại cả. Cáchtốt nhất để bảo đảm được khoái cảm cực độ thường xuyên là giao hợp thường xuyên. Bộ máy sinh dục, cũng như bất cứ một máymóc phức tạp nào khác, sẽ hoạt động tốt hơn nếu được sử dụng đềuđặn.
Trong một lúc bi quan, Sigmud Freud đã nói "Trong nhân loại, sinh hoạt tình dục là một chức năng đang chết dần chết mòn". Không cần phải có thái độ như vậy nếu chúng ta không muốn điều đó xảy ra.